Anh ấy thuộc về thời đã qua, là vì anh ấy có “một đôi mắt chỉ có thể thấy trong những giấc mơ phù hoa về quá khứ của chúng ta”. Còn “nụ cười thì đem đến cả mùa xuân, một giọt lệ làm đen tối đất trời”.
Leslie Cheung Trương Quốc Vinh, sau ngần ấy năm, những bộ phim, những ca khúc, những hình ảnh của anh vẫn là nỗi ám ảnh khôn nguôi của hàng triệu người hâm mộ, như là người yêu anh – Đường Hạc Đức đã từng nhắn nhủ:
“Mười năm cách biệt muôn trùng. Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên”
Trương Quốc Vinh được xem như người đi tiên phong của thể loại Cantopop từng làm mưa gió khắp châu Á từ cuối thập niên 70 cho đến cuối những năm 90, được mệnh danh là ‘Elvis Presley của HongKong” với những ca khúc để đời như “Im lặng là vàng”, “Who can be with me”, “The Wind Blows On”, “Monica”, album “Leslie Cheung”…
Chính Trương Quốc Vinh là người đã mở đường cho âm nhạc Hoa Ngữ tiến vào thị trường Hàn Quốc và Nhật Bản. Album đầu tiên mà Leslie phát hành tại xứ sở kim chi bán được 300 ngàn bản trong khi những sản phẩm của “Tứ đại thiên vương” chỉ bán được 90 ngàn bảng.
Nhưng cái duyên với điện ảnh mới đem lại cho anh một sự nghiệp thành công rực rỡ mang tầm quốc tế. Vai diễn chàng cảnh sát Tống Tử Kiệt cùng với Châu Nhuận Phát và Địch Long trong 2 phần đầu của “Anh hùng bản sắc” đã giúp Leslie lần đầu tiên được công chúng đón nhận như một diễn viên chuyên nghiệp.
Sau đó, anh tham gia vào 2 bom tấn lúc bấy giờ “Yên Chi Khâu” đóng cùng bạn thân, nữ nghệ sĩ quá cố Mai Diễm Phương và “Thiện nữ u hồn” với Vương Tổ Hiền. Những vai diễn này mang lại cho Leslie đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất của Giải thưởng điện ảnh Hong Kong và Liên hoan phim Kim Mã.
Tuy nhiên, dấu ấn lớn nhất trong sự nghiệp của Leslie có lẽ là vai diễn kiệt xuất Trình Điệp Y trong “Bá Vương Biệt Cơ”, bộ phim đoạt giải Cành cọ vàng tại Liên hoan phim Cannes và 2 đề cử tại Oscar năm 1992. Có một cảnh trong phim khi Trình Điệp Y đang ngồi trong chiếc xe kéo để mang thanh kiếm đã hứa tặng Tiểu Lâu thì gặp phải lính Nhật dùng con dao vén tấm màn xe lên.
Lúc này Trình Điệp Y với lớp hóa trang dang dở, còn hiện rõ những vệt son lem luốn gần khuôn miệng đã thể hiện nét mặt tuyệt vọng, đau khổ, buồn thảm tột cùng. Khi đạo diễn Trần Khải Ca hô “Cắt!”, Trương Quốc Vinh vẫn ngồi yên đó, bất động và rơi nước mắt.
Không ai dám lại gần an ủi anh, đạo diễn chỉ ra hiệu lệnh tắt hết đèn để Leslie có thể một mình yên lặng trong bóng tối. Nói về Leslie, nhà báo điện ảnh kỳ cựu Ju Sung Chul từng nói: “Khó có diễn viên Hongkong nào có được diễn xuất như Trương Quốc Vinh. Mất anh, điện ảnh Hongkong như mất đi sinh khí”.
Vinh quang rồi giã biệt
Ngày 12 tháng 9 năm 2014, trong một website khá sơ sài với tên miền của Ý, một người đọc có tên Dorothe đến từ Đức đã viết vào phần “Guest’s Books” dòng chữ: “Ngày này luôn luôn đặc biệt đối với tôi. Chúc mừng sinh nhật Leslie”. Phía sau cô là những lời chia sẻ tương tự, thường vào các ngày 12 tháng 9 hoặc 1 tháng 4 hàng năm.
Tất cả đều viết bằng tiếng Anh còn địa chỉ gửi thì là ở châu Âu, từ các nước Đức, Anh, Ý, Canada…Người thành lập trang web với dòng tiêu đề “Leslie’s Pillow” này tên Nadia, một người phụ nữ Ý yêu Trương Quốc Vinh từ năm 1986. Đối với một nghệ sĩ châu Á như anh thì tình cảm và sự nhớ nhung nhận được từ những người hâm mộ ở châu Âu quả là điều không thể tin được, bởi đã 15 năm rồi, hơn một thập kỷ rồi mà họ chẳng thể quên cái tên Leslie Cheung.
Người đàn ông ấy đã nằm xuống vào ngày Cá tháng 4 và có lẽ đó là trò đùa trớ trêu và tàn ác nhất của cuộc đời dành cho bất kỳ ai yêu Leslie. Xác của Leslie được tìm thấy ở đường Connaught lúc 6 giờ 41. Anh ra đi vào lúc 7 giờ 04 tại bệnh viện The Queen Mary, Hong Kong còn gương mặt đẹp đẽ của anh thì không hề bị biến dạng bởi vụ nhảy lầu. Đó có lẽ là món quà cuối cùng mà ông trời muốn dành cho nhân gian sau trò đùa mà không ai muốn chấp nhận ấy.
Cho đến giờ phút này, vẫn chưa có nghệ sĩ châu Á nào đạt được tiếng vang toàn cầu như Trương Quốc Vinh bởi anh vẫn là cái tên duy nhất góp mặt vào danh sách bình chọn “5 nghệ sĩ được yêu thích nhất mọi thời đại” của CNN năm 2010.
Ở Hàn Quốc và Nhật, Leslie thậm chí là nghệ sĩ nước ngoài có lực lượng fan đông đảo nhất, ngay cả khi sau anh mất. Hồi tháng 5 năm 2014, Trung Tâm Điện Ảnh Busan của Hàn Quốc đã tổ chức một buổi triển lãm đặc biệt nhằm tưởng nhớ 10 năm ngày mất của anh.
Họ đã liên tục trình chiếu lại 10 bộ phim lớn trong sự nghiệp diễn xuất của Leslie. Cùng với sự kiện ấy, nhiều tác phẩm tranh, tượng và video lấy cảm hứng từ Ca Ca được sáng tạo bởi 14 nghệ sĩ đến từ 4 nước bao gồm Hàn Quốc, Hồng Kông, Nhật Bản và Anh Quốc cũng được tập hợp để tổ chức thành một cuộc triển lãm chung.
Chẳng ai thực sự hiểu hết những gì đã diễn ra trong tâm trí Ca Ca khiến anh phải kết liễu cuộc đời mình từ tầng 24 khách sạn Mandarin ngày 1 tháng 4 năm 2003 ấy. Dù rằng sau đó vào lễ tưởng niệm 10 năm ngày mất của anh, bà Trần Thục Phân, người bạn thân và cũng là quản lý cũ của anh đã công bố lời nhắn nhủ cuối cùng của Leslie. “Bây giờ thì em có thể ngủ ngon được rồi chị ạ”, Ca Ca đã nói như thế, sau một thời gian dài chống chọi với bệnh trầm cảm và chứng mất ngủ.
Ngày ấy, căn bệnh tâm lý này vẫn chưa được hiểu rõ. Anh đã không dám nói với ai, phần vì sợ, phần vì không muốn là đề tài để báo chí khai thác. Anh đã gắng chịu đựng những tiếng hét “Nhảy đi! Nhảy đi” cứ vang mãi trong đầu, anh đã cố gắng chống chọi với những đêm dài không thể nào ngủ được.
Vẫn mãi là chàng Bad Boy quyến rũ nhất châu Á
Tôi không bao giờ muốn tin Trương Quốc Vinh đã chết. Nhưng có lẽ, ở một thế giới đẹp đẽ khác thì anh ấy vẫn đang mơ màng nhìn cuộc đời như nhân vật Hà Bảo Vinh ngước lên bầu trời Argentina trên gác thượng căn phòng ọp ẹp của Diệu Huy trong “Happy Together”, cười nhếch mép, ngậm thuốc ở khóe miệng như dân chơi Húc Tử trong “Days of Being Wild”, tóc mái sẽ chấm xuống mắt phác lên cái vẻ phong tràn lãng tử mê hoặc của một đại trượng phu như Hứa Văn Cường trong “Shanghai Grand 1996”, trầm lặng, lạnh lùng mà quyến rũ như Đông Tà trong “Ashes Of Time” và luôn yêu nghệ thuật say đắm hết mình trọn cuộc đời như Trình Điệp Y trong “Farewell My Concubine”…
Sau khi Leslie mất, người ta đã lấy một trích dẫn trong “Days Of Being Wild” của đạo diễn Vương Gia Vệ do anh đảm nhiệm vai chính để nói về sự nghiệp vinh quang và cuộc đời của một người được hàng triệu người yêu thương như Ca Ca: “Thế giới này có một loài chim không có chân. Nó chỉ có thể bay mãi, bay mãi. Khi nào nó mệt, nó sẽ ngủ trong cơn gió. Sẽ chỉ có duy nhất một lần nó chạm đất, đó là khi nó đã chết”.
Nguồn: Mann Up