Một bộ phim thuộc thể loại “Horror, Mystery, Thriller” (kinh dị, bí ẩn) được đề củ giải thưởng điện ảnh Oscars hẳn nhiên phải có điều gì đó đặc sắc hơn tiếng nhạc rùng rợn hay những tạo hình nhân vật nhìn vào khiến người ta chết khiếp. “Get out” là một phim không có sự xuất hiện của bất kỳ loài ma quỷ nào. Thứ đáng sợ nhất xuyên suốt cả bộ phim chính là tâm địa xâu xa của con người!
Về câu chuyện phim “Get out”
“Get out” có một câu chuyện đơn giản. Nhân vật nam chính nhận lời mời từ người yêu về thăm gia đình của cô nhân dịp cuối tuần. Là một người da đen, anh có chút không thoải mái nhất định khi biết gia đình cô người yêu chưa biết gì nhiều về mối quan hệ này của hai người. Anh mặc cảm về màu da và lo lắng sẽ nhận những sự kì thị khiến bản thân cảm thấy khó chịu. Nhưng vì chiều lòng cô người yêu nên anh đã đồng ý.
Thật tình cờ đúng dịp hai người về nhà cũng trùng với dịp gia đình cô gái tổ chức một bữa tiệc lớn thường niên mời rất nhiều bạn bè (người da trắng) tới thăm gia đình. Trong suốt khoảng thời gian từ lúc đặt chân đến căn biệt thư nằm sâu trong một khu vực ngoại ô hẻo lánh cho đến khi bữa tiệc đại gia đình sắp sửa kết thúc, có rất nhiều thứ xảy ra khiến anh cảm thấy khó hiểu mà phải đến gần cuối phim các sự kiện mới được lí giải đầy đủ cho người xem.
Mọi chuyện tiếp diễn như thế nào thì mình xin để ngỏ để không spoil nội dung phim nhiều. Bởi đối với một phim như thế này, nếu người xem biết trước quá nhiều thứ cũng như đoán được câu chuyện sẽ đi theo hướng nào thì sự hồi hộp, kịch tính sẽ không còn nữa. Về điểm này, “Get out” thực sự xuất sắc hơn các phim cùng thể loại.
Phần này sẽ đi sâu vào những điều khiến mình ấn tượng về phim (có spoil chi tiết) nên mọi người cân nhắc trước khi kéo xuống tiếp.
1. Bộ phim phản ánh vấn đề xung đột sắc tộc – một vấn đề ngầm không được nói cụ thể nhưng vẫn luôn tồn tại trong hệ thống xã hội Mỹ
Ở cảnh đầu phim khi hai người lái xe đến nhà cô người yêu, họ vì mải đùa giỡn mà vô tình đâm vào một con nai đang băng qua đường. Người cảnh sát địa phương khi được gọi đến giải quyết sự việc đã yêu cầu nam chính phải xuất trình chứng minh thư cho dù anh không phải người cầm lái. Hành động đó ngay lập tức bị cô bạn gái phản ứng lại dù nam chính cảm thấy điều này cũng bình thường và vẫn tuân thủ theo yêu cầu của cảnh sát dù nó rất vô lý. Lúc này trong đầu anh chỉ vương vấn hình ảnh con nai nhìn mình trước khi lìa đời. Hình ảnh đó thực sự ám ảnh anh khiến anh không hơi đâu bận tâm tới những chi tiết phân biệt nhỏ nhặt từ người cảnh sát. Tuy nhiên, mọi chuyện không dừng lại ở đó.
Sau khi tiếp xúc với gia đình cô người yêu, anh liên tục nhận được những câu hỏi và phải nghe những điều khiến bản thân không thoải mái. Từ việc quá soi mói về đời tư của mình, cho đến thái độ lúc đầu vờ thân thiện nhưng càng ngày càng trở nên khó hiểu từ những người hầu đến các thành viên khác trong gia đình (bố, mẹ và cậu em trai cô người yêu). Đỉnh điểm là khi tham gia bữa tiệc mời khách truyền thống của gia đình cô – nơi tập trung toàn bộ những người da trắng có quan hệ thân quen với gia đình khiến anh cảm thấy bầu không khí vô cùng bức bối về cách mọi người cố tình phân biệt màu da của anh dù họ làm ra vẻ mọi thứ đều bình đẳng.
Có thể với những người xem phim đang sống tại Việt Nam sẽ khó cảm nhận được sự không thoải mái, xen lẫn mặc cảm của một người da đen khi về ra mắt gia đình bạn gái. Nhưng những sự việc phân biệt đối xử vì khác biệt màu da vẫn đang tồn tại một cách âm thầm trong xã hội Mỹ. Từ việc một bà khách “nắn bóp” cơ thể anh và nói nhỏ về vấn đề sinh lý với người da đen hẳn sẽ “sung” lắm, đến việc một ông chia sẻ quan điểm rằng da màu hiện đang là xu hướng. Khó xử nhất là khi một ông khách người Nhật đặt câu hỏi cho anh, rằng lợi thế của một người Mỹ gốc Phi là gì?
Liệu bạn có thực sự thoải mái khi lần đầu tiên tới ra mắt gia đình người yêu mà rơi hoàn cảnh như nam chính?
Tuy nhiên những điều đó chỉ nhằm khơi gợi sự tò mò cho người xem bởi cho đến thời điểm bữa tiệc diễn ra, chúng ta không hề có chút manh mối nào về những hoạt động bất thường của tất cả mọi người ở đây, cũng như không ai lí giải được cảnh bắt cóc đầu phim có liên quan gì đến mạch truyện còn lại. Bộ phim đã làm rất tốt trong việc khiến khán giả tò mò để tập trung theo dõi những bí ẩn ở nửa phần kế tiếp được phơi bày.
2. Thôi miên – liệu có đơn thuần chỉ để giúp người ta cai thuốc lá
Ở đây cần phải làm rõ một chuyện, nếu bạn tin rằng thôi miên có một sức mạnh ghê gớm đủ để thao túng tâm trí người khác thì khi xem Get out bạn mới cảm thấy mọi thứ đều logic và cái kết cuối phim là hoàn toàn hợp lý. Còn nếu không thì nửa phần sau của bộ phim sẽ thực sự khó tin và có cảm giác bị làm quá.
Sơ qua lai lịch của bố mẹ nữ chính, họ đều là các bác sĩ về thần kinh học và người mẹ được giới thiệu là có khả năng thôi miên giỏi đến nỗi khiến người bố nghiện thuốc nặng mà giờ cứ mỗi khi nghĩ đến là buồn nôn. Nam chính trong buổi tối đầu tiên ngủ lại nhà do chưa quen nên ra ngoài đi dạo và bị bà mẹ dụ vào trò thôi miên đó theo một cách rất đơn giản. Những tưởng ban đầu chỉ là vì bà không muốn con gái mình yêu một người luôn phì phèo khói thuốc nên mới dùng biện pháp mạnh. Nhưng thông qua việc miêu tả rất chân thật tâm trí của nam chính khi bị thôi miên, chúng ta có thể lờ mờ đoán được nó sẽ phục vụ cho một âm mưu nào đó.
Điều này được chính người bạn thân của nam chính – một nhân viên tuần tra an ninh lý giải (theo cách mà mấy gã xem phim đọc truyện trinh thám nhiều hay nghĩ quá lên nhưng lần này lại vô tình đúng) sau khi nhận được bức ảnh chụp một người đàn ông da đen có mặt tại bữa tiệc mà nam chính cảm thấy rất quen. Giả thiết về việc thôi miên những người da đen để phục vụ cho một mục đích nào đó ban đầu rất mơ hồ nhưng khi bức ảnh được xác nhận thì hành động kế tiếp của nam chính là hoàn toàn dễ hiểu. Anh cố gắng rời khỏi ngôi nhà nhanh nhất có thể.
3. Sự thật hé lộ – lũ da trắng là bọn buôn người
Ở một phân cảnh trong khuôn viên gia đình, khi 2 nhân vật chính của chúng ta rời khỏi bữa tiệc để tìm một chỗ tâm sự, các thành viên khác ngồi tại một lễ đường và theo như chủ nhà, họ đang chơi trò Bingo. Chúng ta chỉ thấy ông chủ nhà giơ ngón tay, rồi những người ở dưới giơ những tấm bảng số có hình thức giống nhau. Cho đến khi bức ảnh anh chàng nhân vật chính của chúng ta hiện ra ở gần cuối phiên và ông chủ làm động tác đóng dấu bằng tay và chỉ về hướng ông già mù thì chúng ta đã vỡ lẽ đây là một cuộc đấu giá người. Nhưng “món hàng” này sẽ được dùng để làm gì? Một kiểu nô lệ giống như thời nội chiến Mỹ, hay là nô lệ tình dục như anh bạn da đen thân quen đang cặp với một bà cô da trắng hơn hắn tận 30 tuổi… Đó là lí do chúng ta phải ít nhiều tin vào vai trò của thuật thôi miên (2) và tiếp tục khám phá vì dần dần mọi thứ sẽ hé lộ khi nam chính bị bắt tại trận. Cuối cùng thì điều làm anh sốc nhất chính là việc cô người yêu là người chủ động đưa anh vào tròng.
Gia đình cô gái này có một phát minh khác thường nhưng lại được sử dụng theo cách rất ghê rợn. Bí mật của họ chính là việc giúp các khách hàng chuyển đổi hoàn toàn tâm trí từ cơ thể cũ sang một thân thể mới. Còn tâm trí của thân thể đó bị thuật thôi miên giam cầm trong một khu vực khác, tuy không biến mất hẳn nhưng từ đó về sau sẽ chỉ hoàn toàn câm lặng quan sát thân thể mình dưới sự điều khiển của một tâm trí khác. Nghe qua thấy ý tưởng này thật kinh khủng và khó tin đúng không?
Sau khi vô tình nhìn thấy sấp ảnh bạn gái yêu của mình chụp chung với hàng tá anh chàng da đen khác, nam chính đã rất sốc và muốn rời đi ngay vì nghĩ rằng cả anh và cô đều đang gặp nguy hiểm (thực tế chỉ có anh là người bị nguy hiểm thôi). Cho đến khi tiếng gõ tách vang lên làm anh cứng người thì màn thôi miên ở lần đầu anh gặp bà mẹ đã sáng tỏ mục đích. Bị giam cầm dưới tầng hầm, mọi thứ được lí giải với anh (và người xem) qua những đoạn video ngắn được ông nội của gia đình đó (người phát minh ra phương pháp đáng sợ ở trên) và người thắng cuộc đấu giá cơ thể anh (lão già mù mở trung tâm triển lãm và ngưỡng mộ những bức ảnh anh chụp) thu lại hay trực tiếp đối thoại.
Anh bất lực khi tứ chi bị trói chặt, bản thân bị khống chế bởi thuật thôi miên quá mạnh trong khi người bạn thân cũng không biết làm thế nào để cứu thoát anh khỏi tình huống đó. Hẳn lúc ấy người xem vẫn chưa thể đoán biết kết cục của phim sẽ ra sao, nhưng chắc chắn những tên xấu xa kia sẽ không dễ dàng đạt được mục đích của chúng.
4. Vụ thảm sát và cái kết lửng
Làm gì có ai biết anh ở đâu mà cứu, nên chỉ có anh mới đưa được mình thoát khỏi hiểm cảnh này mà thôi. Thuật thôi miên cũng có điểm “mù”. Bằng cách lấy đống bông nệm nhét vào tai để không còn nghe thấy tiếng gõ tách trong tivi, anh thoát được thuật thôi miên và lợi dụng sơ hở của gã em trai để thoát ra ngoài như một con thú hoang xổng chuồng.
Lần lượt gã em trai, ông bố đến bà mẹ và cuối cùng là cô người yêu nằm xuống. Lý giải cho hành động này của anh có lẽ chỉ nằm ở tâm lý của một con người đang cố gắng tìm đường sống sau khi sau khi biết được kết cục thê thảm của mình nếu như không thoát ra được. Anh không cho bất kỳ thành viên nào trong cái gia đình đó được kịp mở mồm. Anh xuống tay nhanh gọn, mạnh mẽ để những kẻ đó không có cơ hội ngóc được đầu dậy. Duy chỉ có cô người yêu là anh không nỡ bóp cổ dù ả đã ăn nguyên một phát đạn tầm gần và chắc chắn sẽ chết vì mất máu. Cái đèn flash điện thoại giúp anh gửi đi tấm ảnh bằng chứng cho sự nghi ngờ, thì lần này cứu mạng anh bằng cách đánh thức con người thật của gã tiều phu giúp việc, dù chỉ trong chốc lát (đoạn này tương đối khó hiểu vì hành động quay người bắn chủ diễn ra cực kỳ dứt khoát rồi sau đó tự tử luôn, cơ chế của phát minh cấy ghép tâm trí cũng không được làm rõ nên khán giả không có câu trả lời cho việc liệu những người da đen đang bị giam cầm trong tâm thức còn có cơ hội tìm lại chính mình không?).
Chiếc xe cảnh sát vừa đến hóa ra là anh bạn thân. Hai người họ rời đi để lại cho bộ phim một cái kết lửng với một số điều khiến mình cảm thấy chưa thỏa đáng.
5. Một vài lấn cấn ở kịch bản
- Tuyến nhân vật phụ của phim này xem ra khá mờ nhạt, thậm chí ngay cả cô bạn gái của anh đột nhiên quay ngoắt thái độ và trở thành kẻ đồng lõa chủ mưu mà người xem không hề thấy được diễn biến tâm lý thực sự. Chỉ biết rằng gia đình này đã duy trì cái truyền thống “đánh cắp tâm trí” đó từ thời ông nội của cô. Với họ chuyện này giống như một giao dịch kinh doanh đơn thuần và không có gì phải giải thích thêm cả.
- Anh da đen bạn thân dễ dàng đi đến những kết luận vô cùng hợp lý về sự việc mà nam chính phải trải qua dù anh chỉ nghe kể trên điện thoại. Anh cũng có mặt đúng lúc cuối phim để cứu nam chính mà lí giải duy nhất cho sự hợp lý đó là vì anh là một nhân viên an ninh (nhưng với khả năng suy luận phá án như Conan vậy).
- Dù đoạn đầu khơi ra quá khứ của nam chính với đầy những đau khổ và tiếc nuối thì đến cuối phim, chi tiết đó cũng chẳng có đóng góp gì hơn ngoài việc giúp nam chính trả lời mấy câu hỏi từ bà mẹ (ban đầu mình nghĩ khi nhân vật có một quá khứ như vậy hẳn đạo diễn phải có một dụng ý nào đó cao siêu hơn).
Dù sao đây cũng là một phim rất hay. Tính chất rùng rợn khiến người xem sởn gai ốc đến từ một câu chuyện được gói ghém kỹ càng kết hợp với những diễn tiến trong phim gây cho người xem cảm giác bị sốc và ghê rợn khi lần lượt sự thật được hé lộ. Người có diễn xuất sáng nhất phim chắc chắn là người đóng vai nam chính rồi. Hơi tiếc cho các nhân vật khác vì hoặc ít đất diễn hoặc vai của họ chiếm quá ít vai trò (như nhân vật người hầu gái da đen có màn thể hiện nội tâm trên gương mặt rất xuất thần nhưng câu chuyện của chị và anh tiều phu vẫn là một màn đen bí ẩn. Chỉ biết là họ cũng bị khống chế thôi).
Nguồn: Writing Daily