Cuộc đời của Julie Powell và Julia Child bắt đầu tìm thấy những khoảng song song tương đồng khi cả hai bước vào cuộc hành trình ẩm thực bền bỉ trong những căn bếp nhỏ của mình. Một ở ở New York – một ở Paris.
Julie nấu ăn như một đam mê nghiêm túc trong khi sự nhàn nhã của một người nội trợ ở Paris trở nên không thể chịu đựng nổi với Julia. Julie chọn nấu ăn khi cô đặt ra cho mình dự án hoàn thành cuốn sách nấu ăn của Julia trong 365 ngày và viết blog về nó, vì trước đó cô nghĩ và biết mình là người không thể thực sự làm điều gì trọn vẹn.
Chuyện của Julia kết thúc với việc cuốn sách dày, kì công của bà được xuất bản và trở thành hòn đá tảng trong ẩm thực Mỹ, chuyện của Julie kết thúc khi cô hoàn thành dự án của mình và có lượng độc giả đáng kể theo dõi hành trình của mình. Thế nhưng Julie & Julia khiến người xem tin rằng đó không đơn thuần là hai câu chuyện thành công trên của hai người Mỹ, đặc biệt với hành trình của một Julie nghiệp dư, hoang mang – hình bóng bình thường thân quen khiến mỗi khán giả đều có thể thấy mình phản chiếu trong đó.
Bếp núc với Julie, cô nhân viên văn phòng, là cuộc dấn thân vào thế giới chưa từng nghe qua, biết đến. Nhưng có lẽ chính ở niềm vui của việc được chạm tay đến các nguyên liệu nguyên sơ, của quá trình chế biến, gọt đẽo và đặt chúng ngay ngắn trên khuôn đĩa là điều trái ngược và làm cô mong mỏi sau một ngày ngập trong công việc trực tổng đài với nhiều sự đóng khung, nhàm chán và không mấy triển vọng. “Em thích cái sự không chắc chắn ấy, khi em có thể về nhà và tin rằng nếu mình bỏ lòng đỏ trứng vào chocolate và đường và sữa, nó sẽ đặc lại. Một cảm giác thật dễ chịu.”
Trong hành trình cô ngược về với căn bếp, Julie trở lại với tình yêu về Julia Child, người đàn bà tròn trịa hàng tối hiện qua những trang công thức nấu ăn của bà nhủ thầm với mẹ con cô, “mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Hẳn trong góc bếp yên bình và chậm rãi ấy hằn chứa những vẻ đẹp Julie lâu nay tìm kiếm – để rồi khi đặt chân vào, cô biết mình đã đúng, và thấy Julia Child trở lại sau ngần ấy thời gian như một người đồng hành nhẫn nại và bao dung.
Với mức độ nghiêm cẩn hiếm khi được dành cho một thú giải khuây, Julie bắt đầu đặt chân vào mọi thứ lạ lẫm từ chần trứng đến luộc tôm hùm. Cô đặt mình vào không gian của bà, tập nhìn những thứ bà nhìn, nghĩ những điều bà nghĩ khi đứng trong bếp, cuộc đời Julie được khúc xạ trong thứ ánh sáng từ tình yêu của Julia Child, để trong phút chốc ngắn ngủi trở nên lãng mạn và lớn lao hơn hiện thực bấy giờ.
“Julia sẽ biết. Bà đang theo dõi em, em đang dưới sự ảnh hưởng của bà. Con người em trở nên tốt hơn là nhờ bà ấy.”
Tuy vậy sự thành tâm ấy là điều đẩy cô đến bờ vực của mình, người ta có thể đi xa đến đâu với một mối quan hệ không thật, với Julie, cuộc hành trình với người phụ nữ cô rất mực trân quý dẫn tới nhiều cơn tam bành nho nhỏ, hoặc lớn đến mức Eric chồng cô phải bỏ khỏi nhà. Phải chăng chỉ vì Julie muốn làm cho trọn dự án của mình?
Hẳn là không, và hẳn sẽ là không đủ nếu nói chuyện của Julie là cuộc hành trình từ một nhân viên văn phòng trở thành blogger ăn khách. Bởi không hẳn ai cũng tìm cho mình một cuộc đời kì vĩ, nhưng dù ít hay nhiều, họ luôn mong mỏi một ý nghĩa nào đó.
Julie cũng đang trong hành trình tìm kiếm ấy, cách của cô là ướm thử cuộc đời mình vào thước đo lớn của Julia Child, và chật vật khi thấy mình không đủ. Cô bù lu bù loa khi người chấp bút cho Julia không đến được bữa tối đã được hẹn trước chỉ vì trời mưa, cô phát cáu khi món thạch không đông và “khóc như một đứa trẻ bị rối loạn cảm xúc” trước đống nhão nhoẹt của món gà Normandy.
Và nghi ngờ tất cả những điều mình đang làm bởi cuộc gọi điện từ một phóng viên lạ mặt bảo rằng Julia không hề thích dự án của cô. Khi sống bên cạnh một tượng đài, người ta nhận thức sự tầm thường của mình rõ nhất, những điều khiến-Julie-là-Julie hiện lên rõ mồn một như hình hài con người cô.
Julie vô định ở tuổi 30, vụn vặt, dễ nổi cáu và cách tiếp cận ẩm thực của cô nhiều phần nóng nảy hơn Julia, nhưng giống bà, cô sẵn sàng dành hàng giờ sau công việc trong gian bếp và một năm trong cuộc đời theo đuổi những công thức xa lạ.
Việc nấu ăn, buồn cười thay là điều khiến cô đẩy chồng mình ra xa, khiến anh đi khỏi nhà, nhưng lúc Julie ngồi một mình trên giường, nhận ra hôn nhân – thứ quan trọng nhất với cô chực đổ vỡ, cô càng hiểu rõ mình phải nấu ăn tốt hơn bao giờ hết.
Cái suy nghĩ ấy như một lực vô hình khiến cô bật dậy thay vì buông xuôi. Hít thở không khí căn bếp và vùi đầu vào những công việc trong bếp dường như là cách cô sắp xếp cuộc đời của mình, để ngày trôi qua cô không thấy lãng phí, để cô không còn thấy mình lung lay nhìn đời trôi qua mà đang lướt cùng với nó.
Những khung hình Julie trong căn bếp của mình luôn được làm đầy trong sự sống động của thức ăn và những bếp lò đỏ lửa, nhưng lại mang nhịp chậm rãi và tĩnh tại của một góc nhỏ bên lề New York.
Sẽ là quá ngắn ngủi để hành trình ẩm thực của Julie trở thành một đam mê thực thụ, nhưng có lẽ cũng không cần thiết để gọi tên điều ấy. Trong những vị trí cô neo giữ mình, từ công việc trực điện thoại, hôn nhân, hoặc chính mình, bếp là nơi Julie trở về để được trụ vững, là “chỗ” của cô theo nghĩa trọn vẹn nhất.
Hẳn đó là điều người ta vẫn hằng tìm kiếm ở đam mê – một nơi để chung sống với cuộc đời. Đam mê ấy có thể mang những dáng hình giản dị hơn chính ý nghĩa của cụm từ ấy gợi ý, nên đối với Julie, đôi khi nó giả trang dưới một công việc không mấy vinh quang và lãng mạn nhưng cô sẵn sàng sà vào để cảm thấy tốt hơn với chính mình.
Julie sẽ chẳng bao giờ tìm thấy điều đó nếu như cô đã không lao lực vào một dự án cá nhân có phần vô nghĩa và vào một ngưỡng vọng trẻ thơ thuần khiết. Một năm đi với Julia Child là một lần cô đo chiều kích của cuộc đời mình.
Nhưng sau cùng, Julia ấy là một phụ nữ luống tuổi và không hay biết gì đến dự án cô đang đặt tâm huyết vào, “Julia trong đầu em hoàn hảo. Julia người không thích những gì em đang làm không hoàn hảo. Người ấy trong đầu em mới quan trọng.”, như Eric nói gần cuối phim. Vậy nên nói về Julie – Julia, hẳn đó là mối quan hệ thăng trầm và nhiều khai mở theo cách kỳ lạ nhất.
Không tham vọng về những thước phim triết lý, Julie & Julia chỉn chu trong những hạn mức của mình. Sự chỉn chu đến từ những khung hình dậy lên sự ấm nồng như chính những gian bếp, từ sự hóa thân của Amy Adams, tuy không quá xuất sắc nếu đặt bên cạnh một Meryl Streep gạo cội, nhưng đủ cho Julie với những nét duyên ngầm ngay cả khi cô nổi nóng.
Bộ phim cũng vậy, khiêm nhường trong những nét duyên của mình nhưng khiến người xem trở lại trong những ngày họ cần sự bình thản để tự nhắc nhở rằng chỉ cần làm điều mình yêu rồi mọi chuyện sẽ tự động đâu vào đấy, đơn giản như cách Julie nói một năm của mình “Bà đã dạy tôi nấu ăn”.
Nguồn: Mann Up